Từ ngày có Đạt về ở chung, cái liên hệ đen tối giữa Linh và Dượng Chín coi như chấm dứt. Cả hai đều biết là Dì Chín đã biết câu chuyện tội lỗi của họ, cho dù là biết một cách lờ mờ thôi. Nhưng chuyện mời Đạt về ở chung đã nói lên tất cả. Dì không hề nói thêm một tiếng nào về vấn đề đó nữa, điều này khiến Linh và Dượng Chín phải e sợ. Không ai bảo ai mà cả Linh và Dượng Chín cùng tránh né nhau. Còn phần Linh thì ăn quen nhịn hỏng quen. Thật sự thì suốt gần 6 tháng trời lén lút với Dượng Chín, lúc nào Linh cũng cảm thấy chưa đầy đủ với nàng. Cuộc tình lúc nào cũng chụp giựt, nay thì Hotel rẻ tiền, mai thì trên xe, mốt thì công viên… Nhưng từ cái ngày bị Dì Chín cảnh cáo Dượng Chín cũng tránh né. Hai người không có dịp gần nhau nũa thì Linh bắt đầu thấy nhớ, thấy thèm. Những buổi tốt nằm trùm mền, nhớ tới hàm râu như bàn chải của Dượng chà trên mu lồn làm người Linh nổi gai ốc. Sự thèm khát, đòi hỏi của thể xác như thiêu đốt người nàng.
Tiếng Đạt cắt đứt luồng suy nghĩ của Linh, đưa nàng trở về thực tại :
– Ắn rồi còn đi về chứ.