Sáng hôm sau như mọi ngày tôi bước xuống nhà đã thấy Ngọc đang cặm cụi dọn dẹp.
“Sớm dữ hen. Cô Hường đâu em.” Tôi đảo mắt nhìn rồi hỏi.
“Dạ mẹ em không có ở đây.”
Vừa nghe Ngọc nói dứt câu tôi liền chạy lại định ôm lấy em thì từ ngoài cửa vọng vào.
“Con kiếm cô hả Thắng?”
Tôi hú hồn thắng gấp hên là chưa ôm em không thì chết thật.
“À dạ tại con không thấy nên hỏi thôi ạ.”
Ngọc nhìn tôi gượng gạo nên cười chọc quê.
“À cô đang quét lá trước sân. Hôm qua gió lớn lá nó rơi nhiều quá.”
“Dạ!”
Thế là cô Hường tiếp tục quét lá, trong nhà chỉ còn tôi và Ngọc.
“À Ngọc em lên soạn dùm anh cái đơn này cái nhé.” Tôi cố tình nói to cho cô Hường nghe.
“Dạ!” Ngọc nhìn tôi mỉm cười trả lời.