Nói rồi tôi quay ghế lại rồi nhìn ra cửa sổ. Em biết tính tôi khi có chuyện thường sẽ chọn cách một mình suy nghĩ nên em lặng lẽ đi ra. Tôi rất là bực bội vì em đã giấu mình, em làm cho tôi có cảm giác đang bị lừa dối nên tôi xin nghỉ phép dài hạn để về quê cho yên tĩnh. Về được 10 ngày thì em xuống tìm tôi…
– Đồ tồi! Chẳng nói chẳng năng gì rồi tự nhiên biến mất!
– Em xuống đây làm gì?
– Để tìm anh đó!
– Anh nghĩ em nên về lại TP đi, ở đây không hợp với em đâu!
– Anh đuổi em? Người ta đã lặn lội xuống tới đây mà anh đành lòng đuổi em về?
Em rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn lại khi nói câu đó làm cho tính cứng đầu và cố chấp của tôi biến mất…