– Nè Lợi, kể ra thì cô cháu mình đi lạc mà cũng sướng chứ bô! Có nến đốt, được ăn no, có nước uống, lại có chỗ nằm, chỉ tiếc là không thay được quần áo và chẳng có mền đắp thôi.
– Cũng tại con chạy xe bị lạc nên mới làm phiền cô như thế này! Giọng Lợi bùi ngùi.
– Con có lỗi gì đâu. Tại cô mà! Hồi nãy, đến ngã ba nếu cô mà nhớ ra là rẽ phải thì đâu có lạc như thế này.
– À, con nhớ rồi! Ở ngã ba có quán café hồi sáng mình ghé uống, có phải không cô? Giá như hồi nãy mình mà vô quán uống café nữa thì chưa chắc gì đã bị lạc.
– Thôi mà, đừng có tự trách mình nữa mà! Dù sao thì nhờ vậy nên hai cô cháu mình lâu rồi mới được dịp ngủ chung với nhau như thế này. Con có nhớ không vậy hả?
Bất chợt cô Tình giật mình, với vẻ hốt hoảng cô ngồi dậy và tuy thái độ cô khá bình tĩnh nhưng giọng nói cô thì không được bình thường cho lắm.